Một buổi chầu đức Vua phán hỏi các quan làm thế nào cho công chúa hết bệnh? Tất cả triều thần đều nhìn nhau lặng thinh. Ngài lại hạ chiếu cho tìm những người thợ chuốt ngọc tài giỏi vào triều và hỏi có thứ ngoc. nào như những bong bóng nước lấp lánh ngũ sắc để làm tràng chuỗi cho công chúa? Tất cả thợ ngọc đều tâu không thể nào tìm được thứ ngọc như thế. Sau cùng, đức Vua cho truyền rao khắp trong nước: "Nếu người nào làm cho công chúa hết bệnh, sẽ được thưởng nghìn vàng". Trong khi giờ khắc lặng lẽ trôi qua mà cứu tinh vẫn vắng bóng, vì lòng thương con, người cha hiền ngồi đứng không yên, muôn phần ảo não. Một buổi sáng tinh sương, có người thợ chuốt ngọc tuổi già, râu tóc bạc phơ, xin vào ra mắt. Sau khi bái yết xong, người thợ già quỳ xuống tâu: "Muôn tâu Hoàng thượng! Bệnh cuả công chúa là một tâm bệnh, không thể dùng thuốc thang điều trị. Muốn cho bệnh lành, tất phải làm thỏa nguyện vọng của người ốm đang mắc phải tâm bệnh đó. Nhưng có điều khó: bong bóng nước không thể kết làm tràng chuỗi được. Tuy nhiên, thần đã có phương cách làm cho công chúa hết bệnh" Như trút được gánh nặng, đức Vua vô cùng mừng rỡ, liền đến phòng con gái âu yếm bảo: "Hôm nay có người thợ già hứa sẽ xỏ được xâu chuỗi ngọc âý cho con. Thôi, con đừng buồn rầu nữa". Lơì nói ấy quả có một hiệu lực phi thường. Trên gương mặt xanh xao tiều tụy của công chúa nở nụ cười và cơn trầm kha bỗng dưng như tiêu tan đi đâu mất.
Một dịp may, sáng hôm sau, trời vần vũ đổ mưa xuống. Khi trận mưa vừa tạnh, những bong bóng nước cũng trôi nơi lòng rảnh đá hoa như hôm nào. Người thợ già tâu vua xin mời công chúa ra trước thềm điện vàng và thưa: "Tôi tuổi già, đôi mắt đã lờ, không phân biệt được vẻ tốt xấu của hạt ngọc. Xin công chúa tùy ý lựa hạt ngọc nào đẹp nhất, tôi sẽ xỏ cho". Nhưng bong bóng nước vẫn là chất mong manh, vừa chạm đến liền tan ngay, công chúa hết vớ bong bóng này lại đến bong bóng khác suốt cả buổi, khi tay công chúa chạm đến hạt ngọc thì hạt ngọc đó tự vỡ ra kết cuộc đã mệt nhọc mà chẳng được chi cả. Người thợ già hỏi: "Thế nào? Những hạt ngọc ấy ở đâu". Công chúa ngẩn lên nhìn người thợ, rôì quay lại nhìn vua cha, đáp: "xin phụ vương ban cho con tràng chuỗi bằng tử kim, vì thứ ấy rất chắc, rơi xuống gạch không vỡ. Còn thứ nầy chỉ có dáng bên ngoài, nhưng lại giả dối mong manh, con không thể lấy được và không còn thấy ưa thích nữa". Ðức Vua dịu dàng bảo: "Thì nó chỉ là những bong bóng nước thôi con ạ" Như tĩnh ngộ ra, công chúa lộ vẻ e thẹn cúi đầu giữa nụ cười kín đáo của đoàn cung nữ...
------------
Ðối Thoại Thiền
Các Thiền Sư huấn luyện các Chú Tiểu tự diễn tả ý nghĩ của các chú. Hai ngôi đền Thiền, mỗi ngôi có một Chú Tiểu hầu cận. Một chú buổi sáng đi hái rau, gặp chú kia giữa đường.
Chú thứ nhất hỏi:
-Anh đi mô rứa ?
Chú kia đáp:
-Ta đi mô bàn chân ta bước.
Câu trả lời làm chú thứ nhất rối óc, chú về cầu thầy trợ giúp. Thầy chú bảo: Sáng mai, khi con gặp anh bạn nhỏ của con, hãy hỏi hắn lại câu đó. Hắn sẽ trả lời câu đó, rồi con hỏi tiếp : "Giả như anh không có chân thì anh đi mô" Hắn sẽ chịu ngay.
Sáng hôm sau khi hai chú gặp nhau. Chú thứ nhất hỏi:
-Anh đi mô rứa ?
Chú kia đáp:
-Ta đi nơi mô gió thổi
Câu trả lời này làm bù đầu chú thứ nhất, chú kia đã đánh bại cả bậc thầy chú. Ông thầy lại mớm ý: "Hảy hỏi hắn đi mô nếu không có gió?"
Ngày hôm sau hai chú lại gặp nhau lần thứ ba. Chú thứ nhất hỏi:
-Anh đi mô rứa ?
Chú kia đáp:
-Ta đang đi chợ mua rau.