XtGem Forum catalog

Chia Se logo
Phật học
Phận Ðẹp Duyên May
Sau khi đã trở thành người đàn bà cao sang nhất nước, nào ăn ngon, nào mặc đẹp lại được mọi người kính nể nhưng trong lòng cô vẫn không đoạn tuyệt với ý nghĩ : " Sở dĩ ta có hạnh phúc ngày nay chỉ vì đã có nhân duyên bố thí hai đồng tiền ! Vậy thì vị sư phụ chúc phước cho ta hôm trước đã là một vị ân nhân tuyệt đối cao qúy của ta".
Nghĩ rồi, liền bẩm với Quốc Vương:
- Tâu Ðại Vương, tiện thiếp vốn là cô gái hèn mọn, ngày nay được đội ơn Ðại Vương yêu mến, lập làm đệ nhất phu nhân, lẽ tất nhiên phải cảm tạ hồng ân của Vua. Nhưng nghĩ đến cái ân của vị xuất gia mà tiện thiếp đã bố thí hai đồng tiền đồng, tiện thiếp muốn được đe, chút gì lại chùa bố thí cúng dường để tỏ lòng báo ân. Vậy chẳng hay ý Ðại Vương thế nào ?
- Tốt lắm, tùy khanh định liệu, khanh muốn như thế nào trẫm cũng vui lòng cho phép.
Rồi đó, Quốc Vương và Hoàng Hậu sắm sữa thật nhiều cổ chay long trọng và tinh khiết, chất đầy hàng mấy chục xe đem lại núi Ẩm Sơn cúng dường:
Sau khi các vị Tăng chứng thọ trai rồi đến lúc ra chúc phúc cho thí chủ, thì không thấy vị Hòa Thượng trụ trì thân ra chúc phúc như lần trước mà chỉ là vị Tri Khách thay mặt người chúc phúc thí chủ mà thôi. Việc này khiến cho cả Vương lẫn Hậu đều lấy làm kỳ quái mà rằng :
- Ngày xưa, tôi đem bố thí hai đồng tiền đồng được vị sư phụ trụ trì ra chúc phước. Ngày nay, tôi bố thí biết bao nhiêu phẩm vật trân qúi, thế mà không thấy sư phụ ra chúc phước là tại làm sao ?
Ðại chúng đều nhận xét như thế và ai ai cũng thắc mắc như nhau
Vị sư trụ trì thấy mọi người cùng xôn xao, liền vân tập quần chúng lại mở lời khai thị rằng :
" Ngày trước, tuy Hoàng Hậu bố thí chỉ có hai đồng tiền đồng là vật nhỏ mọn, nhưng là cả một tấm tâm thành phát ra, đấy là điều chí cao và khả qúi. Ngày nay Quốc Vương và Hoàng Hậu tuy bố thí rất nhiều, nhưng trong lòng có hàm chứa điều "ngã mạn" không giống như lần trước.
Nên biết rằng Phật pháp không trọng "vật chất" mà trọng ở điều "phát tâm" sở dĩ vì đó mà lần này ta không thân ra chúc phúc. Vậy mọi người nên hiểu rõ Phật Pháp độ kẻ nghèo cùng bố thí là như thế nào !"
Quốc Vương và Hoàng Hậu nghe lời Hòa Thượng giảng giải thì trong lòng vừa thẹn vừa vui mừng : Bây giờ mới hiểu rõ nghĩa thực và giá trị của hai chữ Bố Thí ./.

---------------

Xâu Ngọc Nước

Bên trời sương mù đã tan hẳn. Vầng thái dương ẩn hiện sau áng mây thưa, chiếu ánh sáng huy hoàng trong khoảng không gian trong tạnh. Từng cơn gió mát nhẹ từ phương nam thổi về làm rơi những hạt nước trong suốt như pha lê đọng ở đầu cỏ, lá cây. Cảnh vật nơi vườn Ngự sau một trận mưa ban mai vừa tàn càng đượm vẻ thanh-tân tươi thắm.
Nơi thềm cao của một ngôi đền vàng, một nàng công chúa tuổi còn thơ bé, ngồi trên chiếc cẩm đôn, đưa mắt thẩn thờ nhìn ngắm cỏ hoa trong thượng uyển. Khung cảnh tuy đẹp nhưng không gợi được niềm vui cho công chúa vì nó đã thường với mắt nàng lắm như một bức tranh ngắm đi ngắm lại nhiều lần, rồi nàng mơ mộng vớ vẩn và ước một cái gì khác lạ hơn nữa...
Nắng vàng nhẹ phủ lên hoàng cung. Công chúa đang thơ thẩn ngồi trông xa gần, bỗng đôi mắt nàng chăm chú vào một cảnh tượng. Từ trên mái ngói tráng men xanh, nước mưa còn đọng lại rơi xuống từng giọt đều đều, nối thành những bóng nước tròn, trôi lăn theo rảnh đá hoa trắng. Dưới ánh triêu dương, những báng nước ấy lấp lánh, nổi nhiều màu sắc kỳ xảo, xinh đẹp lạ thường như những hạt ngọc tuyệt trần vô giá! Nét mặt công chúa sáng lên, nàng mỉm cười và thầm nghĩ: "Chà! những hạt ngọc kia sao mà đep. thế! Ta đã có nhiều châu báu, nhưng chưa thâý thứ ngoc. nào qúy lạ bằng loại nầy. Giá ta có một tràng chuỗi ngạc như thế để quàng nơi cổ thì thích thú biết bao. Nghĩ xong, như thâu thần công chúa lại thừ người ra nhìn ngắm say sưa quên hẳn bao nhiêu vẻ tươi thắm quanh mình, mặc cho ngọn gió nam cợt đùa cùng cảnh vật.
Giọt mưa đã dứt từ trên mái ngói. Nơi lòng rãnh đá hoa, hình dáng những viên ngọc vô giá không còn nữa. Vầng thái dương đã lên cao, ánh vàng xuyên rọi nửa thềm vàng, mà công chúa vẫn còn ngồi ngơ ngẩn, tâm hồn như phiêu dạt tận nơi nao! Một cung nữ từ phía trong đi ra, se sẻ đến gần, cung kính thưa: "Có lệnh Mẫu Hoàng gọi" Như chợt bừng tĩnh, công chúa không đáp lại mà nặng nề lê bước thẳng vào phòng rồi lên giường nằm. Cung nữ ngạc nhiên chạy vào phía trong. Một lát, Hoàng Hậu đến phòng con thăm công chúa, thấy trên mặt ngây thơ có vẽ bơ phờ ủ dột, tưởng rằng đứa con yêu cảm nhiểm phong hàn, nên dịu dàng han hỏi. Vốn là con một, hằng được nuông chìu, công chúa như có dịp để nhỏng nhẻo cùng mẹ. Vì vậy, tuy biết Hoàng hậu đến thăm, nhưng nàng vẫn nằm xoay mặt vào trong im lặng không nói.
Hoàng hậu lại càng hốt hoảng kịp báo cho đức Vua nghe tin con gái bất thường, đức vua vội vàng đến hỏi thăm, công chúa cũng vẫn im lặng không đáp. Sau khi Vua cha và Hoàng hậu dỗ dành, khuyên lơn mãi, nàng công chúa thơ ngây ấy mới thuật chuyện những vòng ngọc qúy và nói chỗ ước vọng của mình. Nghe xong, đức Vua cười vui vẻ và bảo: "Ố! Con ta khéo vớ vân? thì thôi! Những hạt ngọc mà con nói đó, chỉ là những bong bóng nước, làm sao kết được tràng chuỗi? Nhưng thôi, con hãy yên lòng, các thứ ngọc quý giá ở trong kho tàng không thiếu gì, cha sẽ cho con tùy ý lựa chọn. Nói đoạn, vua sai quan giữ kho lựa những thứ ngọc thật đẹp đem đến cho công chúa. Nhưng sau khi xem xong từ thứ ngoc. nầy đến thứ ngọc khác, công chúa vẫn không vừa ý, nhất định đòi cho được những hạt ngọc mà mình đã trông thâý.
Ước vọng không thành, lòng mơ tưởng những viên ngọc tuyệt đẹp làm cho công chúa âu sầu rã rượi, không còn biết đến bao nhiêu thức ngon vật lạ, bệnh của công chúa mỗi ngày mỗi nặng. Ðức vua và hoàng hậu vô cùng lo lắng, vì nhận. thấy sự tưởng, nhớ có thể làm gầy mòn và có thể cướp mất đứa con yêu của mình.
Chuyển hướng
Phật học
Trang chủ