Em thân yêu!
Thế là được 3 tháng rồi, từ cái ngày em xù đẹp anh để đi theo tiếng gọi trái tim em, từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả, ngay cả khi đang buông rơi gánh nặng trong Toilet anh cũng khẽ giật mình và thầm gọi tên em.
Nhớ ngày xưa đôi ta yêu nhau thắm thiết, thế mà chỉ vì một chút tư lợi cá nhân em đã bỏ rơi thằng này để đi theo một thằng boy khác… Thằng đó có hơn anh ở điểm nào đâu, chẳng qua nó giàu hơn anh, nó học giỏi hơn anh và nó đẹp trai hơn anh thôi mà… chẳng lẽ vì vậy mà em nhẫn tâm để lại vết thương lòng đang từng ngày vón cục trong tim anh hay sao em?
Tình anh rung rinh ngọn mía lẽ nào em nỡ chặt gốc bỏ ngọn sao… Bây giờ em đi xe hơi rồi đâu còn nhớ chiếc xe máy cũ kỹ này nữa! Nhớ những ngày mưa xe tắt máy anh ngồi trên xe dồn số còn em hỳ hục đẩy phía sau… lãng mạn thế mà em nỡ lòng nào…
Giờ đây ngồi đọc lại những bức thư em viết cho anh, tình yêu của anh nó cứ nhểu xuống từ mắt lẫn từ mũi… từng giọt từng giọt trông mà thương. Rồi những buổi chiều tà, tụi mình thường tay trong tay đi… lụm lon nước ngọt em còn nhớ không, đời sinh viên lận đận nên nhục quá cũng phải làm… kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cay đắng tủi nhục cùng nhau chia sẻ vậy mà em cũng dứt áo ra đi, chẳng lẽ bây giờ anh đi lụm lon nước ngọt một mình sao em… Quê lắm, đi hai người vẫn đỡ ngại hơn mà em…
Ngày em nói câu chia tay sao mà bàng hoàng quá… Lời nói của em nhẹ nhàng mà sao anh nghe như tiếng bả chủ đòi tiền nhà vậy, giật thót và buốt nhói con tim… Đang uống ngụm nước, nghe em nói xong câu goodbye anh phụt nước thẳng vô tô cháo lòng đang ăn ngon miệng khiến nó bắn tung tóe vào người các nam thanh nữ tú ngồi cùng bàn. Anh đau nhói cõi lòng, bấy nhiêu ngày tháng bên nhau vậy mà em cứ làm như đi chợ vậy…
Em “đón” anh về từ những năm anh còn là thằng sinh viên nhà quê… bây giờ đã là năm 2, em “xài” anh đến mức liễu chán hoa chê, nhụỵ đã hương tàn… Thế rồi bây giờ em nói câu chia tay. Đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắc và trinh trắng với em nhưng… hình như làm vậy hơi… ngu, nên anh đã quyết định cầm cự tới ngày nào hay ngày đó vậy!
Giờ đây anh đã không còn em bên cạnh nữa… cuộc sống buồn tẻ và hiu quanh biết bao… ngồi nhớ lại những lần anh đàn em rống, thật là vui vẻ… bây giờ chỉ còn anh trong căn phòng cô vắng!
Đành phải chúc em hạnh phúc bên thằng boy mới đó.
Thôi nghe em, anh dừng type nghe!