Một vị quan chức có quyền thế cao trong địa phương, đến tìm thầy trụ trì một ngôi chùa trong địa phận quản lý của mình, để xin được học về Phật pháp.
Nhân lúc có một người nông dân nghèo ở gần đó đem biếu nhà sư một rổ khoai luộc, sư sai thị giả bưng khoai ra mời người khách nọ.
Vốn không quen ăn những thứ bình thường như vậy, vị khách ngần ngại, không muốn chạm tay vào rổ.
Nhà sư thấy vậy, bèn nói: “Ngài cố mà ăn đi! Qua đó Ngài mới nếm được mùi vị khổ cực của những người nông dân. Phật pháp mà tôi muốn truyền dạy cho Ngài cũng chỉ có như thế!”.
Lời bàn
Nhiều lúc, người ta cứ nghĩ, rằng Phật pháp dạy những gì cao siêu lắm, vượt qua những cái thường tình của thế gian, nên người ta khởi tâm mong cầu những điều thật xa xôi, mà quên đi hiện thực rằng, tất cả mọi cử chỉ, phong cách đều là đạo cả nếu thực sự trong tất mọi công việc thường nhật ta làm có chánh niệm và tỉnh giác, không tham đắm và không mong cầu vào bất cứ điều gì. Biết chia sẻ tình thương và giúp đỡ người khác thì đó cũng chính là đạo, bởi vì Phật pháp không phải rời thế gian mà có.